Thoạt tiên, mình đã định nói về một chủ đề khác, một nguồn kiến thức khác. Nhưng do đêm qua, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, mình đã thức cả đêm để đọc lại quyển "Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương" của Haruki Murakami, và điều đó thôi thúc bản thân mình nói đến chủ đề này, nói đến sự méo mó của một con người " bình thường"
Nói qua một chút về Haruki Murakami, tiểu thuyết gia
người Nhật này rất nổi tiếng, mà ở Việt Nam có lẽ là với tác phẩm " Rừng Na-uy".
Bản chất tác phẩm của Haruki Murakami có tính tâm lý rất phức tạp, thậm chí mình
còn nghĩ ông ắt hẳn phải cực kì am hiểu về bản chất não bộ cũng như có kiến thức
về tâm lý con người sâu sắc. Nỗi cô đơn, sự méo mó, tính dục, thế giới trong não
bộ,... theo cá nhân mình, các tác phẩm của ông phi thực tế một cách...thực tế và
rất...Freud ( Nhà thần kinh học Sigmund Freud, ông tổ của Phân tâm học ), bản
thân Murakami cũng bị ám ảnh bởi những cái giếng... Chắc trong một dịp khác, ở
một bài viết khác, mình sẽ đi sâu vào Haruki Murakami và các tác phẩm của ông.
Còn bây giờ, xin kết phần này bằng lời văn của ông:
"Lòng người và lòng người[...] gắn kết với nhau sâu sắc
bởi tổn thương và tổn thương. Nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi
mong manh và mong manh"

Quay lại với chủ đề chính của chúng ta. Trước hết ta sẽ
có 1 phân biệt nhỏ thế về bệnh tâm lý và bệnh thần kinh: Trong bệnh thần kinh có
tổn thương thực thể tại các phần khác nhau của hệ thần kinh như não bộ, tủy
sống, dây thần kinh ngoại vi. Người bệnh ít có các hành vi kỳ dị, ý nghĩ bất
bình thường nhưng có thể tê liệt nửa người, khó khăn đi đứng, ăn nói... Trong
tâm bệnh, các tổn hại thực thể của hệ thần kinh không rõ rệt. Ða số các dấu hiệu
bệnh là do rối loạn chức năng của não. Bệnh nhân có thể đi lại bình thường nhưng
tâm trạng, hành vi, suy nghĩ của họ đều khác thường.
Thực chất, bất kì ai, cũng đều mắc bệnh tâm lý nào đó.
Điểm khác nhau chỉ là tình trạng của bệnh và cái cách mà người bệnh chọn cách
đối phó với chính mình. Nói cách khác, cái cách mà "người bình thường" chọn cách
đối phó với thực thể méo mó của chính mình.
Chứng mình điều này à ? Dễ ẹt. Chúng ta chỉ cần đứng trước gương.
Chứng mình điều này à ? Dễ ẹt. Chúng ta chỉ cần đứng trước gương.
Dễ nhận biết nhất, đó là nỗi sợ hãi của mỗi người. Và có
đầy rẫy kiểu sợ hãi, nghe thì buồn cười, cơ mà người ta đã tổng hợp thống kê và
gọi là những " hội chứng" hay " dạng bệnh tâm lý chưa được công nhận" thậm chí
người ta còn gọi tên nó bằng cái tên dài loằng ngoằng và nghe khá...nguy hiểm.
Đại loại như: Trypophobia ( hội chứng sợ những cái lỗ), Coulrophobia ( hội chứng
sợ hề ), Acrophobia ( hội chứng sợ độ cao),... và còn nhiều nhiều lắm. Cá nhân
mình mắc chứng sợ độ cao, không biết từ bao giờ và không biết tại sao, nhưng với
những độ cao theo kiểu thoải thoải, tức là từ trên độ cao giảm dần, thì không
vấn đề, cơ mà cứ dựng đứng lên là mình sợ vã hết cả mồ hôi...
Thứ hai, đó là cách con người xử lí với nỗi đau. Không
phải là physical pain ( nỗi đau thể xác ) mà là nỗi đau từ bên trong kia. Đó có
thể là vết thương tình cảm ( gia đình, bạn bè, người yêu), vết thương xã hội (
căm ghét con người, sợ hãi xã hội, sợ đám đông), chấn thương tâm lý, ảm ánh vô
cớ ( sạch sẽ thái quá, căm ghét, sợ hãi một hình ảnh, vật thể xác định)...hầu
hết cách con người "bình thường" chọn là tâm sự, kể lại với ai đó cho khuây khỏa
hoặc tìm cách quên lãng qua thời gian. Tuy nhiên những nỗi đau ấy chưa bao giờ,
hoặc không bao giờ biến mất, nó đóng lại trong tâm trí như một cái hộp, và đôi
khỉ mở ra rồi đóng lại rất nhanh, nhưng hậu quả thì khó lường. Nó giống như một
thứ vô hình, ngăn chặn "dòng chảy" trong con người, và nó là chìa khóa lí giải
cho những điều bạn làm một cách...vô thức. Mình nhớ Freud trong các nghiên cứu
của ông, đã từng nói: không phải tự nhiên mà bạn quên tên một ai đó, mà có thể
bạn ác cảm với người mang cái tên ấy.
Thứ ba, đó là tính dục. Trước đây mình không hề nghĩ tới
điều này, cho tới khi mình đọc lại nhiều tác phẩm của Murakami, liên hệ với
những gì mình đã từng học cũng như thực tế, mình nhận ra bản chất méo mó của con
người có liên quan mật thiết với tính dục. Mình tin là những trải nghiệm, những
biến cố, những nỗi đau tạo thành vết hằn tâm lý méo mó trong mỗi chúng ta, đều
không thể bị che đậy khi bản năng tính dục lên tiếng... Điều này với mình còn là
một điều mới mẻ và trong thời gian nghiên cứu, rất mong được mọi người đóng góp
thêm.
Sau tất cả những điều trên, điều làm mình băn khoăn nhất
là câu hỏi: Thế nào là một người "bình thường" ?
Rất mong các bạn giúp mình trả lời câu hỏi trên. Hãy cho mình nhận xét về chủ đề đầu tiên ( bạn có thấy hấp dẫn/lí thú/ chán/ tệ ? chủ đề này có giúp ích gì cho bạn về mặt kiến thức/ cuộc sống ?)
Rất mong các bạn giúp mình trả lời câu hỏi trên. Hãy cho mình nhận xét về chủ đề đầu tiên ( bạn có thấy hấp dẫn/lí thú/ chán/ tệ ? chủ đề này có giúp ích gì cho bạn về mặt kiến thức/ cuộc sống ?)
Xin chân thành cảm ơn.



22:58
Nặc danh
Posted in:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét