-
SHARE
-
TWEET
-
EMAIL
-
MORE
Công việc không hề đơn giản như những bộ phim hình sự
mà các bạn vẫn xem
Cảnh tượng tra vấn nghi phạm có lẽ đã quá quen
thuộc với các fan hâm mộ thể loại phim hình sự. Đẩy trí tưởng tượng đi
xa một chút, có lẽ bất cứ ai cũng có thể buộc một tên tội phạm phải
khạc ra lời cung. Trừng mắt dọa nạt, gào vào mặt hắn rằng dấu vân tay của hắn
vung vãi khắp nơi trên hiện trường, và bingo! Hắn buộc phải thú nhận mọi
việc.
Bạn có sự tự tin, bạn có khả năng sáng tạo,
bạn dễ dàng đọc vị đối phương, nhưng chừng đó là chưa đủ để bạn
có thể lấy lời khai từ bất cứ tên tội phạm nào. Thanh tra thẩm vấn là
những người được đào tạo chuyên nghiệp ở lĩnh vực tâm lý xã hội, và họ có sẵn
cho mình hàng tá những chiến thuật để moi lấy lời khai từ phía đối
phương.

Buộc ai đó phải thú nhận tội lỗi của mình là chuyện
không hề đơn giản, và thực tế, ngay cả những chuyên gia thẩm vấn xuất sắc nhất
đôi lúc cũng phạm phải sai lầm. Không có cuộc thẩm vấn nào giống với
cuộc thẩm vấn nào, nhưng điểm chung của chúng là đều khai thác những
điểm yếu nhất định trong bản tính con người. Những điểm yếu này sẽ sớm bộc lộ
khi bạn tạo cho đối phương một trạng thái căng thẳng, khi bạn buộc đối
phương phải trải nghiệm những thái cực đối lập nhau. Thống trị và quy
phục, kiểm soát và phụ thuộc, bi kịch và lạc quan – nếu bạn áp dụng đúng
cách, ngay cả những tên tội phạm cứng đầu nhất cũng sẽ phải thú nhận.
Những kỹ năng hỏi
cung cơ bản.
Kỹ thuật thẩm vấn hiện đại
phần lớn đều dựa trên việc nghiên cứu bản chất con người. Hầu hết chúng ta
đều có xu hướng thích trò chuyện với những người có vẻ giống với mình. Một
khi đã bắt đầu mở lời, sẽ rất khó để dừng lại. Một khi đã bắt đầu nói thật, sẽ
càng khó hơn để dối trá. Khi viên thanh tra nói rằng dấu vân tay của bạn được
tìm thấy trên núm cửa tại hiện trường, bạn vẫn sẽ cảm thấy tim mình đang đập
mạnh hết cỡ, mặc dù bạn đã đeo găng lúc gây án.
tham-van-toi-pham-khong-he-giong-phim-hinh-su
Trong một vài trường hợp, nhà điều tra được phép nói dối
nghi phạm để buộc hắn phải thú nhận. Điều này dựa trên việc cho rằng một
người vô tội sẽ không bao giờ thú nhận tội ác mà anh ta (hoặc cô ta) chưa từng
phạm phải, cho dù họ phải đối mặt với một chứng cứ giả tạo. Không may là không
phải 100% các trường hợp đều diễn ra như vậy. Sử dụng quá nhiều chứng cứ giả
tạo, sẽ có lúc bạn tống cổ một người vô tội vào xà lim.
Việc trấn áp tâm lý đối phương được bắt đầu ngay trước
khi viên thanh tra mở lời. Phòng thẩm vấn được bố trí theo cách làm tối đa hóa
cảm giác khó chịu và bất lực của nghi phạm, ngay từ khi hắn bước chân vào căn
phòng. Một căn phòng thẩm vấn điển hình sẽ là một căn phòng nhỏ, cách âm, bên
trong không có gì khác ngoài một cái bàn và 3 cái ghế. Nó tạo ra một không khí
ngột ngạt, thiếu thiện cảm, khiến cho nghi phạm có cảm giác bị cô lập và chỉ
muốn ra khỏi đó càng nhanh càng tốt.
Trước khi đi vào cuộc hỏi
cung, viên thanh tra sẽ có một cuộc đối thoại nho nhỏ với nghi phạm.
Viên thanh tra sẽ bằng mọi cách tạo ra một bầu không khí càng ít căng thẳng càng
tốt. Họ sẽ đề nghị nghi phạm chia sẻ một số chi tiết đời thường như sở thích
cá nhân hay một ước mơ nào đó. Họ làm mọi cách để lấy được niềm tin cũng như sự
đồng thuận của đối phương. Một khi nghi phạm đã chịu mở lời, rất khó để họ dừng
lại, và một khi họ đã chịu nói thật, càng khó hơn để bắt đầu dối
trá.
Trong suốt cuộc trò chuyện này, mọi phản ứng, cả bằng lời
lẫn không lời của nghi phạm sẽ được ghi lại. Một đường phản ứng nền (baseline
reaction) được tạo ra, trước khi sự căng thẳng thực sự bắt đầu.
Một phương pháp khác thường được áp dụng để lấy được
đường phản ứng nền, đó là phương pháp ghi nhận chuyển động của con mắt.
Viên thanh tra sẽ hỏi những câu hỏi gợi nhớ (đòi hỏi trí nhớ) và những câu hỏi
đòi hỏi suy nghĩ. Khi nghi phạm cố nhớ điều gì đó, mắt của hắn thường di chuyển
sang bên phải – một biểu hiện của bộ não khi kích thích trung tâm ký ức. Khi
nghi phạm nghĩ về điều gì đó, mắt hắn sẽ hướng lên trên hoặc sang phải – một
biểu hiện khi bộ não đang kích thích trung khu nhận thức. Tất cả những
chuyển động này đều được ghi lại.
Đấu trí
Cuộc thẩm vấn chỉ thực sự bắt đầu khi viên thanh tra sử
dụng kỹ thuật gây áp lực lên đối phương. Kỹ thuật này bao gồm 9 bước, nhưng trên
thực tế, có khá nhiều trường hợp một số bước bị bỏ qua. Không có cuộc thẩm vấn
nào là điển hình, nhưng 9 bước cơ bản này sẽ giúp bạn phần nào nhận ra cách để
thành công trong việc tra hỏi.
Đối mặt
Viên thanh tra sẽ phác thảo sơ bộ về diễn biến của vụ
việc, đồng thời đưa ra những chứng cứ chống lại nghi phạm. Chứng cứ này có thể
có thực, có thể được dựng lên, nhưng điều đó không quan trọng. Chúng được đưa
ra nhằm mục đích khẳng định sự liên quan của nghi phạm đến vụ việc. Mức độ căng
thẳng bắt đầu leo thang, và đây chính là thời điểm viên thanh tra rời khỏi chỗ
ngồi. Việc di chuyển trong căn phòng và áp sát nghi phạm sẽ làm hắn cảm thấy bức
bối và khó chịu.
Nếu nghi phạm bắt đầu tỏ ra bồn chồn, thường xuyên cựa
quậy, liếm môi, vuốt tóc hoặc lặp lại bất cứ một hành động nào đó, viên thanh
tra sẽ ghi nhận lại như là biểu hiện của sự dối trá, và họ biết là mình đang đi
đúng hướng
Dàn dựng
Viên thanh tra xây dựng nên nhiều giả thuyết khác nhau để
buộc nghi phạm phải nhận tội. Họ sẽ nhìn thẳng vào mắt nghi phạm, và tìm hiểu
nguyên nhân tại sao hắn làm điều đó, tại sao hắn nghĩ hắn có thể làm điều đó, và
hắn có thể biện hộ như thế nào cho hành vi của mình. Nghi phạm có động cơ nào
khác thường không? Hắn có đổ lỗi cho nạn nhân không?
Ngay khi câu chuyện trở nên hợp lý, viên thanh tra sẽ bắt
đầu sử dụng giọng nói nhẹ nhàng, đầy thông cảm và logic để tâm sự với nghi phạm.
Trong suốt quá trình này, viên thanh tra luôn phải nhìn trực tiếp vào mắt nghi
phạm. Hắn có tỏ ra chú ý hơn so với trước không? Có khẽ gật đầu không? Có tỏ ý
tán thành không? Nếu có, viên thanh tra sẽ tiếp tục đi sâu vào câu chuyện này,
từ đó nhanh chóng lấy được lời khai của nghi phạm. Nếu không, họ buộc phải xây
dựng một câu chuyện khác, hợp lý hơn với nghi phạm.
Dập tắt phủ
nhận
Việc để nghi phạm phủ nhận tội lỗi của hắn sẽ giúp hắn
tăng thêm tự tin, do đó viên thanh tra cần biết cách đập tan sự phủ nhận này. Có
nhiều cách thực hiện, ví dụ, bạn có thể nói với nghi phạm rằng, sẽ đến lượt hắn
trình bày, nhưng ngay lúc này, hắn cần lắng nghe. Ngay từ khi bắt đầu cuộc thẩm
vấn, nhất cử nhất động của nghi phạm đã bị theo dõi sát sao, và chỉ cần hắn có ý
định phủ nhận, viên thanh tra sẽ ngay lập tức dập tắt chúng.
Nếu như không có bất cứ sự phủ nhận nào, đó là một dấu
hiệu rất tích cực. Nếu lời phủ nhận ít dần, hoặc dừng hẳn trong quá trình thẩm
vấn, viên thanh tra biết rằng câu chuyện của mình đang đi đúng hướng, và họ đã
đến rất gần lời thú tội.
Lấn át
Nghi phạm có thể sử dụng nhiều lý lẽ khác nhau để phản
bác lại viên thanh tra. “Tôi sẽ chẳng bao giờ cưỡng hiếp ai cả. Em gái tôi từng
bị cưỡng hiếp, tôi biết điều đó đau đớn như thế nào. Tôi sẽ không bao giờ làm
điều đó với bất cứ ai.” Viên thanh tra sẽ sử dụng chi tiết này như một thông tin
để chống lại nghi phạm. Họ có thể nói rằng, “Anh thấy đó, rất tốt. Anh nói rằng
anh không bao giờ có ý làm chuyện này. Tôi biết anh đã mất lúc đó anh đã mất
kiểm soát? Đó chỉ là một sai lầm nhất thời, hoàn toàn không phải bản chất của
anh.”
Đồng minh
Đây chính là thời điểm thích hợp để viên thanh tra tỏ ra
nản lòng và mất niềm tin. Họ cố tỏ ra rằng họ cần đến sự trợ giúp của nghi phạm,
thông qua đó, làm hắn mất cảnh giác. Họ sẽ cố gắng ngồi lại gần hơn với nghi
phạm, họ tiếp tục câu chuyện của mình với giọng điệu thân thiện hơn, thậm chí,
họ cần đến những cử chỉ như vỗ vai, chạm tay…
Mất kiểm
soát
Nếu nghi phạm có bất cứ một cử chỉ nào cho thấy hắn đã
đầu hàng – úp mặt vào tay, đặt khuỷu tay trên gối, cúi vai… viên thanh tra nhận
thấy cơ hội buộc hắn thú tội đã đến rất gần. Viên thanh tra sẽ bắt đầu chuyển
từ việc tiếp tục câu chuyện đến việc xây dựng động cơ. Ngay lúc này, viên thanh
tra sẽ bằng mọi cách nhìn trực tiếp vào đối tượng – càng lâu càng tốt, càng
thường xuyên càng tốt, từ đó trạng thái căng thẳng cũng như mong muốn được
thoát khỏi cuộc tra vấn này càng sớm càng tốt sẽ được đẩy lên cực độ.
Luân phiên
Viên thanh tra sẽ đưa ra hai động cơ hoàn toàn đối lập
nhau, một động cơ hoàn toàn dễ chấp nhận, “Anh giết hắn chỉ để bảo toàn tính
mạng”, và một động cơ đáng ghê tởm, “Anh giết hắn chỉ vì tiền”. Viên thanh tra
sẽ luân phiên thay đổi giữa 2 sự lựa chọn này, từ đó đẩy nghi phạm vào trạng
thái căng thẳng cực độ, cho đến khi hắn đầu hàng và có dấu hiệu đồng thuận với
một động cơ nào đó.
Đối thoại
Khi nghi phạm đã đồng thuận với một động cơ nào đó, việc
thú tội chính thức bắt đầu. Viên thanh tra sẽ khuyến khích nghi phạm nói về
tội ác của mình, và đưa vào phòng thẩm vấn thêm ít nhất 2 người nữa để chứng
kiến. Việc đưa thêm người vào chứng kiến không nằm ngoài mục đích gia tăng
stress cho nghi phạm, nhưng đồng thời cũng buộc nghi phạm phải xem lại lý do gây
án của mình, từ đó, khẳng định chắc chắn lời thú tội của mình.
tham-van-toi-pham-khong-he-giong-phim-hinh-su
Thú nhận
Đây là bước cuối cùng trong nỗ lực buộc nghi phạm phải
thừa nhận tội ác mình đã gây ra. Viên thanh tra sẽ buộc nghi phạm phải ghi lại
lời thú tội này, thông qua một bản viết tay, hoặc một chiếc máy thu âm. Thông
thường, nghi phạm sẽ bằng lòng làm mọi thứ để nhanh chóng được rời khỏi phòng
thẩm vấn. Hắn sẽ xác nhận tính tự nguyện trong lời thú tội, và ký vào đó trước
sự chứng kiến của các nhân chứng.
Một cuộc thẩm vấn thực sự
Để hình dung rõ hơn về những phương thức thẩm vấn, hãy
cùng tìm hiểu xem thanh tra Victor Lauria đã làm cách nào để buộc Nikole
Michelle Frederick thú nhận tội ác của mình. Đứa con riêng chưa đầy 2 tuổi
của chồng Frederick, đã được chuyển đến khoa cấp cứu trong tình trạng hấp hối,
với những dấu hiệu rõ ràng của việc bạo hành. Cuộc thẩm vấn kéo dài 2 ngày, với
kết thúc mà ai cũng có thể đoán trước.
Lauria: Cô đánh giá khả năng làm mẹ của mình như thế
nào?
Frederick: Ừm, tôi nghĩ tôi đã làm khá tốt. Có thể tôi đã
không được nghiêm khắc cho lắm.
Lauria: Cô nghĩ Ann Marie có phải là một đứa trẻ ngoan
không?
Frederick: Tôi nghĩ nó khá nghịch ngợm. Nó khóc suốt
ngày, luôn muốn được bế. Anh thấy đó, nó suốt ngày leo trèo nghịch ngợm, nên
người nó lúc nào cũng tím bầm cả lên. Trông như lúc nào nó cũng bị đánh
vậy.
Frederick đã bắt đầu tạo lý do cho những vết thương của
Ann Marie, đồng thời thiết lập cho mình một động cơ chính đáng – “Nó là một đứa
trẻ nghịch ngợm”. Lauria đã sử dụng điều này như một cơ sở để bước đầu đi vào
cuộc thẩm vấn. Anh để Frederick biết rằng cô sẽ bị lật tẩy như thế
nào:
Lauria: Có rất nhiều cách để cảnh sát biết được những vết
bầm tím ấy là từ đâu mà ra.
Frederick: Tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ biết được
chính xác chuyện gì đã xảy ra. Con bé là người duy nhất biết được, và lúc này có
vẻ nó chẳng nói năng được gì. Tôi không có ý thô lỗ, nhưng ông định thẩm vấn tôi
đến bao giờ?
Lauria: Như tôi đã nói đấy, chúng tôi có thể biết được
rất nhiều thứ qua những vết bầm tím ấy. Bác sỹ, giám định pháp y, cô biết đấy,
họ sống với những dấu vết ấy mà.
Frederick: Thì sao?
Lauria: Cô có cho rằng sẽ có người nghi ngờ chính cô đã
gây ra chúng không?
Frederick: Không.
Lauria: Cô có nghi ngờ ai khác không?
Frederick: Không, nhưng anh nghe tôi nói rồi đấy. Không
cứ là phải có người đánh mới có thể….
Lauria cắt ngang: Trong số những người có mặt tại nhà cô
kể từ tối qua, có ai cô cho rằng sẽ không bao giờ làm thế với Ann
Marie?
Frederick: Tôi biết John sẽ không bao giờ làm thế. Thành
thực thì tôi cũng không cho rằng Brian sẽ làm thế.
Lauria: Và ai sẽ nói những lời tương tự với cô?
Frederick: Ừm, có thể là John. Nhưng tôi thấy chuyện này
là không cần thiết. Tôi chẳng tin vào những gì mấy tay bác sỹ hay giám định viên
của anh nói…
Lauria tiếp tục cắt ngang với một câu chuyện do anh dựng
lên. Anh cho rằng đó là một tình huống nằm ngoài kiểm soát. Frederick không hề
có ý đánh đập con mình, đó chẳng qua chỉ do cô đang mất bình tĩnh. Nhưng
Frederick tỏ ra không đồng thuận với câu chuyện đó. Cô liên tục vặn hỏi, “Tại
sao anh không tin tôi?”, và ngay lập tức, Lauria chuyển sang một câu chuyện
khác. Anh cho rằng những vết thương đó không phải do một va đập hoặc ngã mà ra,
rằng có ai đó đã đánh đập Ann Marie, nhưng đó không phải là Frederick.
Khi nhận thấy sự đồng thuận từ thái độ của Frederick,
Lauria tiếp tục đào sâu vào câu chuyện này. Anh đổ hết lỗi cho Ann Marie, rằng
nó là một đứa trẻ khó dạy bảo, rằng nó ương bướng và nghịch ngợm đến mức không
ai có thể chịu nổi. Khi nhận thấy Frederick đã tỏ ra đồng ý, Lauria bắt đầu đưa
ra những động cơ gây án. Anh nói với Frederick rằng, “Khi không có lời giải
thích, người ta sẽ hướng đến tình huống tồi tệ nhất”. Hai động cơ tương phản
nhau được đưa ra, một tay sát thủ máu lạnh ưa thích việc hành hạ trẻ nhỏ, và một
người mẹ trót phạm phải lỗi lầm trong giây phút mất kiểm soát. Kết cục cuối cùng
hẳn bạn đọc cũng có thể đoán được.
Trong suốt hai ngày thẩm vấn, Frederick chưa hề hỏi thăm
về tình hình của Ann Marie. Trong những giờ phút cuối, Laurie đã thẳng thắn hỏi
Frederick về điều này. Frederick phủ nhận, đồng thời lập tức yêu cầu Laurie cung
cấp thông tin về tình trạng hiện tại của đứa trẻ. Khi Laurie nói rằng đứa bé đã
chết não và có lẽ sẽ không qua khỏi, Frederick đã nhanh chóng sụp đổ, “Lạy Chúa,
tôi đã phạm tội giết người! Tôi đã giết chết đứa bé ấy! Tôi đã giết chết nó
rồi!”
Một câu chuyện có kết thúc không mấy lạc quan. Ann Marie
chết vì những thương tích do bà mẹ kế gây ra, trong khi Nikole Michelle
Frederick lĩnh mức án chung thân cho tội sát nhân độ I.
Kết
Thẩm vấn tội phạm chưa bao giờ là công việc dễ dàng như
những gì bạn thấy trên phim ảnh. Nó đòi hỏi rất nhiều tố chất, từ khả năng giao
tiếp, quan sát, đọc được những suy nghĩ, cảm xúc của đối phương cho đến khả năng
ứng biến cực kỳ nhanh nhạy. Môi trường công việc cực kỳ căng thẳng, chưa kể
nguy cơ đến từ việc những tên tội phạm có thể xông vào ăn thua đủ với bạn bất cứ
lúc nào. Đây thực sự là công việc dành cho những người có thần kinh
thép.
xem thêm tại fanpage: tâm lí học xã hội và con
người

đăng kí nhận tài liệu
free
Posted in: TLH tội phạm


23:22
Nặc danh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét